Tôi vốn là một người phụ nữ hay… lè nhè. Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng thật ra đó là thói quen khó bỏ của tôi nhiều năm nay. Cứ mỗi lần đi làm có chuyện không vừa ý với sếp, với đồng nghiệp, tôi lại về nhà than vãn với chồng con. Không phải kiểu chia sẻ để cùng nhau tìm cách giải quyết, mà đúng nghĩa là lè nhè, cằn nhằn. Khi họ hàng có chuyện gì làm tôi bực mình, tôi cũng lặp lại y như vậy. Cứ thế, ngày này qua ngày khác, tôi trút hết những bức xúc, những cảm xúc tiêu cực của mình lên chồng con, mà chẳng bao giờ nghĩ xem họ cảm thấy thế nào.
Ban đầu, chồng và con tôi im lặng nghe. Nhưng rồi lâu dần, tôi bắt đầu thấy họ hay cau mày, né tránh, thậm chí có lúc con trai gắt: “Mẹ nói mãi con mệt quá”. Khi đó, tôi lại quay ra trách: “Người thân gì mà chẳng thấu hiểu, chẳng đồng cảm với mẹ”. Tôi tự cho mình cái quyền được “xả” mà không nhận ra rằng chính mình đang khiến gia đình ngột ngạt.
Không có bình luận