Đợt trước, trong giờ nghỉ trưa ở công ty tôi, chị đồng nghiệp ngồi thở dài đánh thượt rồi buột miệng bảo: "Con bé nhà chị càng lớn càng khó ưa em ạ. Cứ đi học về là chui vào phòng, mặt lúc nào cũng cau có. Hỏi thì nó trả lời cụt lủn, có hôm còn gắt lại nữa. Chị không hiểu sao hồi nhỏ hai mẹ con thân thiết thế, giờ như người dưng".
Tôi nhìn chị mà thấy thương. Không chỉ thương chị, mà thương cho rất nhiều bậc cha mẹ, trong đó có cả mình, từng rơi vào cảm giác lạc lõng khi con bước vào tuổi dậy thì.
Không có bình luận