Cuộc đời làm mẹ, tôi cứ ngỡ mình đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc. Từ niềm hạnh phúc vỡ òa khi con chào đời, sự lo lắng khi con ốm, đến niềm tự hào khôn xiết khi con đạt được thành tích. Nhưng cái năm học vừa rồi của con gái, đứa bé đang ở tuổi 15, chuẩn bị bước sang lớp 11, lại mang đến cho tôi những suy nghĩ trăn trở hơn bao giờ hết. Con gái tôi, "ngôi sao" của mẹ, giỏi giang, thông minh, luôn là niềm tự hào. Nhưng cũng chính sự xuất sắc ấy lại ẩn chứa một nỗi lo lắng âm ỉ trong lòng tôi.
Con bé nhà tôi học cực giỏi. Từ bé đến giờ, lúc nào cũng nằm trong top đầu của lớp, của trường. Thành tích học tập của con bé là điều tôi luôn tự hào mỗi khi kể với bạn bè. Nhưng đi kèm với sự giỏi giang ấy là một chút gì đó kiêu căng, một sự tự tin đến mức đôi khi tách biệt con bé khỏi thế giới xung quanh. Con bé không kết bạn trên lớp, vì lý do rất rõ ràng: "Con phải tập trung mục tiêu đỗ vào đại học top như Ngoại thương, Kinh tế quốc dân. Bạn bè sẽ làm con xao nhãng".
Không có bình luận