Tôi lấy chồng hơn mười năm, sống cùng mẹ chồng từ ngày cưới đến tận bây giờ. Bao năm qua, nhà chỉ có ba người - tôi, mẹ và con. Chồng tôi làm công trình, đi suốt, có khi cả tháng mới về một lần. Tất tật mọi việc trong nhà, từ nấu nướng, giặt giũ, đi chợ, chăm con, lo cơm nước cho mẹ, thậm chí cả những lúc mẹ ốm nằm liệt giường… đều một tay tôi cáng đáng.
Nói không ngoa, gần chục năm làm dâu, tôi chưa một lần được thảnh thơi đúng nghĩa. Nhưng tôi không trách ai, cũng không kể công. Tôi coi việc chăm mẹ là đạo làm con, là bổn phận. Nhiều người còn bảo tôi "được mẹ thương lắm", vì mẹ tôi ít khi to tiếng, cũng không soi mói, xét nét như người ta. Vậy là tôi tự ru lòng: “Chắc mẹ hiểu cho mình.”
Không có bình luận