Không ít người xem Materialists (tựa Việt: Một Nửa Hoàn Hảo) xong liền buông một cái lắc đầu: "Cô này mà ngoài đời chắc gì đã chọn anh nghèo", hay "Phim thì nói yêu là đủ, chứ sống sao chỉ với tình yêu?". Những phản ứng kiểu này xuất hiện dày đặc, phản ánh một góc nhìn phổ biến rằng lựa chọn của Lucy là thiếu thực tế, hoặc tệ hơn là mơ mộng đến mức phi lý. Một người phụ nữ hiện đại, có mọi cơ hội đổi đời nhờ một người đàn ông giàu có lại quyết định quay về với người cũ, một anh nghệ sĩ chẳng có gì ngoài trái tim. Nhưng chính những lời phản bác ấy lại khiến người ta phải đặt ngược câu hỏi: Liệu Lucy thật sự ngây thơ, hay chỉ đơn giản là cô đủ năng lực để đưa ra một quyết định mà không phải ai cũng có khả năng? Nếu bạn từng ở vị trí có thể tự lo cho mình, không cần dựa dẫm ai để sống tốt, bạn sẽ hiểu lựa chọn của Lucy thực ra thực tế đến mức đáng ngưỡng mộ.
Lucy Mason không phải kiểu nhân vật được viết ra để đại diện cho ước mơ màu hồng. Với mức lương 80.000 đô mỗi năm, tương đương mức thu nhập trung bình tại New York, Lucy nằm trong nhóm những người đủ năng lực tự lực tài chính ở một trong những thành phố đắt đỏ bậc nhất thế giới. Nhưng đạo diễn không dừng lại ở con số mà khéo léo xây dựng bối cảnh sống, năng lực làm việc và tác phong độc lập của Lucy như một cách xác lập rằng cô là người có quyền lựa chọn. Và quyền lựa chọn ấy không chỉ nằm ở tiền, mà còn nằm ở tầng sâu hơn với những giá trị vô hình mà cô theo đuổi. Nói một cách khác, Lucy không ở trong tình thế bắt buộc phải chọn đại gia để đổi đời, và sự lựa chọn của cô không diễn ra trong hoàn cảnh bị động. Cô không cần ai cưu mang, không cần tình yêu để thoát khỏi nỗi cô đơn vật chất – và có lẽ chính điều đó khiến quyết định quay về với John trở thành tuyên ngôn cho quyền được sống thật và yêu thật của Lucy.
Không có bình luận