Trong thời đại mà hầu hết phim truyền hình Hàn Quốc đều cố gắng cài cắm ít nhất một tuyến loveline, một nhân vật nữ xinh xắn và có chiều sâu, hoặc vài cú twist để giữ chân khán giả, Mercy for None (Không Dung Thứ) lại chọn con đường hoàn toàn đối lập: không tình yêu, không nữ chính, không bất ngờ giật gân – chỉ có đàn ông, máu và sự sụp đổ. Một mini-series kéo dài vỏn vẹn 7 tập, nhưng từ đầu đến cuối, từng phút giây đều nặng trĩu sự căng thẳng, đen tối và tuyệt vọng đến mức người xem gần như không còn chỗ để thở. Đây là một tang lễ điện ảnh thực sự, nơi bạo lực là thứ ngôn ngữ duy nhất còn sót lại để những người đàn ông trong phim thể hiện nỗi đau, sự phản bội và khát khao chuộc lỗi.
Ngay từ những khung hình đầu tiên, Mercy for None đã gạt bỏ mọi yếu tố thường thấy trong phim truyền hình Hàn. Không có gương mặt nữ nào xuất hiện xuyên suốt, không có khoảnh khắc lãng mạn, cũng chẳng có điểm dừng để nhân vật chính lặng lẽ nhớ về một mối tình cũ. Thế giới trong phim hoàn toàn là sân chơi và chiến trường của những người đàn ông – từ ông trùm già đến tay đàn em trẻ, từ những kẻ phản bội đến người anh cố gắng chuộc lại lỗi lầm. Điều này không phải vì sự thù ghét nữ giới, mà vì thế giới Mercy for None khắc họa quá lạnh lùng, quá tàn nhẫn và quá bít lối để những xúc cảm mong manh có cơ hội tồn tại. Đưa một nhân vật nữ vào có lẽ chỉ khiến họ trở thành nạn nhân tiếp theo trong vòng xoáy báo thù không hồi kết.
Không có bình luận