Có những ngày tôi lướt Facebook của con gái, bất chợt giật mình vì mấy dòng status nó đăng. Toàn những câu bóng gió: “Cảm giác bị bỏ rơi thật tệ”, “Hóa ra khi nào cần thì người ta mới nhớ đến mình”. Tôi ngạc nhiên vô cùng, vì bình thường con bé vốn vui vẻ, hoạt bát. Nó vừa kết thúc năm lớp 10, sắp lên lớp 11, độ tuổi tưởng như chỉ xoay quanh chuyện học hành và những niềm vui tuổi học trò. Thế mà con lại mang trong mình một nỗi ấm ức đến mức phải lên mạng trút ra.
Tôi hỏi thì con mới kể. Hóa ra không phải chuyện gì to tát, chỉ là bạn thân của con - cô bé mà ngày nào hai đứa cũng dính nhau như sam dạo này có người yêu. Trước đây, đi đâu cũng có nhau, còn bây giờ bạn thường lấy lý do bận, rủ cũng khó, hẹn cũng ít. Con bảo: “Con thấy tủi lắm mẹ ạ, như thể mình chẳng còn quan trọng nữa”. Nghe con nói, tôi hiểu. Ở tuổi này, bạn thân có khi còn quan trọng hơn cả gia đình. Việc bị “ra rìa” dễ khiến con cảm thấy mất mát, hụt hẫng, thậm chí là phản bội.
Không có bình luận