Tôi từng là một ông bố điển hình của kiểu đàn ông… lười biếng. Đi làm về, việc đầu tiên tôi làm không phải là hỏi con hôm nay ở trường thế nào, mà là vứt cặp xuống ghế, bật máy tính chơi game, hoặc lôi điện thoại ra lướt mạng, xem phim, xem mấy clip review đồ công nghệ cho đỡ “xả stress”. Trong đầu tôi, chuyện kiếm tiền đã đủ mệt mỏi, còn chuyện dạy con, chăm con thì mặc định để vợ lo. Tôi thậm chí từng nghĩ: “Mình đi làm vất vả thế này, về nhà phải được nghỉ ngơi chứ, còn chuyện con cái thì đã có mẹ nó rồi.”
Thế nhưng, hậu quả là các con dần dần chẳng còn thân thiết với tôi. Có chuyện gì, chúng cũng chỉ gọi mẹ. Bị điểm kém, chúng mách mẹ. Muốn đi đâu, chúng hỏi mẹ. Thậm chí, có lần tôi chủ động hỏi, thì chúng trả lời qua loa rồi chạy đi. Tôi coi đó là bình thường, cho đến một ngày, một bộ phim tình cờ khiến tôi phải suy nghĩ lại.
Không có bình luận