Lúc đầu tôi cứ nghĩ con bước vào tuổi dậy thì nên hay cáu bẳn, buồn vô cớ, thích thu mình trong phòng, không muốn nói chuyện với ai. Nhưng càng ngày, tôi càng thấy có gì đó sai sai.
Con bé vốn là đứa lanh lợi, hay cười, vậy mà dạo này lầm lì. Ăn cơm không nói, hỏi gì cũng chỉ ậm ừ, đôi khi vừa nói vừa rơm rớm nước mắt. Có lần, nó nói khẽ khi đang rửa bát: "Mẹ ơi, mẹ cho con chuyển lớp được không?".
Không có bình luận