Tuổi thơ của tôi không được hạnh phúc như bao người khác. Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi học lớp 4. Tôi vẫn nhớ cảm giác mình đang đi học ở trường, bố đến xin phép cô giáo cho tôi về để: "Ra tòa, làm thủ tục ly hôn cho xong với mẹ nó". Bạn bè tôi nghe bố nói thế thì cười ồ lên, cô giáo phải nghiêm khắc nhắc nhở, họ mới im lặng. Còn mặt mày tôi thì đã đỏ ửng lên từ lúc nào vì xấu hổ rồi.
Tôi chọn sống với bố vì mẹ nhận chăm sóc em gái mới 2 tuổi. Bố tôi không đi bước nữa, cứ lầm lũi làm việc kiếm tiền nuôi con gái. Mẹ lấy chồng mới, không đến thăm nom tôi, cũng không hỏi han gì đến tôi nữa. Đến năm lớp 8, tôi lén gặp mẹ thì bị bà đuổi về. Bà dúi vào tay tôi 2 triệu, bảo tôi đừng đến tìm bà nữa. Bố dượng thấy tôi, mặt mày hầm hầm giận dữ, không cho tôi bước chân vào nhà.
Không có bình luận