Minh con trai tôi vốn là một đứa trẻ hoạt bát, bỗng trở nên kín đáo một cách đáng sợ. Mùa hè năm nay, con dành toàn bộ thời gian trong phòng, trả lời qua loa những câu hỏi của bố mẹ, và thường xuyên thức khuya để nhắn tin. Tôi thấy lo lắng. Không phải lo vì con hư, mà lo vì tôi không biết gì về con mình nữa.
Sự thay đổi lớn nhất là thái độ của con. Dù bề ngoài lễ phép, nhưng trong ánh mắt con luôn có sự đề phòng, một bức tường vô hình ngăn cách. Tôi bắt đầu sống trong nỗi ám ảnh về những "chuyện mờ ám": con có đang yêu đương vượt giới hạn không? Con có đang dùng chất kích thích không? Hay tệ hơn, con có đang bị bạn bè lôi kéo vào rắc rối nào không?
Không có bình luận