Tuần trước, trong giờ nghỉ trưa tại công ty, tôi ngồi cạnh một chị đồng nghiệp có con gái học lớp 4. Hôm đó, bà nội của bé có việc bận đột xuất nên chị mang con theo lên công ty một buổi. Cô bé khá ngoan, tự mang theo giấy bút rồi ngồi lặng lẽ vẽ tranh ở một góc phòng. Không điện thoại, không máy tính bảng, không chạy nhảy làm phiền ai.
Lúc đầu tôi cũng không để tâm, cho đến khi một vài đồng nghiệp đi ngang qua, tò mò ghé nhìn và trầm trồ: "Bé vẽ đẹp quá!", "Trông có vẻ có năng khiếu đấy".
Không có bình luận