Ngay từ nhỏ, mẹ tôi đã dạy rằng con gái thì phải ngoan, phải dịu dàng, đừng tranh hơn thua, ai giành gì thì nhường, sống sao để người khác quý mến. Tôi nghe theo răm rắp. Lúc đi học, bị bạn cùng bàn lấy mất bút, tôi chỉ im lặng. Khi bạn trong lớp tranh công bài thuyết trình do tôi làm, tôi cũng cười trừ.
Lên cấp ba, một lần tôi đạt điểm số cao nhất trong khối, được xét học bổng. Nhưng hôm nhận danh sách, tôi không thấy tên mình. Cô giáo bảo có nhầm lẫn gì đó, thôi "để kỳ sau xét lại". Tôi không nói gì, cũng chẳng thắc mắc hay khiếu nại. Vì tôi cứ nghĩ những chuyện này đều cỏn con, không đáng để làm lớn, nếu làm lớn tiếng, ồn ào lại khiến người khác bực bội, ghét bỏ mình, bố mẹ tôi lại xấu mặt với họ hàng, làng xóm. Thế nên tốt nhất cứ im lặng cho xong việc.
Không có bình luận