Tôi từng nghĩ mình hiểu con gái. Con là một đứa trẻ hiền lành, ngoan ngoãn, luôn lễ phép và dễ bảo. Suốt những năm cấp 2, con sống khá khép kín, học hành ổn, không chơi bời nhiều. Tôi không phải lo nghĩ gì nhiều ngoài việc nấu cơm đúng giờ, nhắc con học bài và nhắn nhủ vài lời nhẹ nhàng về chuyện bạn bè.
Thế rồi con vào cấp 3. Từ sau kỳ nghỉ hè, tôi thấy con khác hẳn. Con chú ý đến quần áo hơn, dành hàng giờ để chọn đồ trước gương, học trang điểm, đòi mua mỹ phẩm. Điện thoại thì cắm mặt vào suốt, nói chuyện với bạn bè bằng những từ ngữ tôi không hiểu nổi, có phần "chảnh chọe" và hỗn hào. Càng ngày tôi càng thấy con xa mình, kiêu kỳ và lạnh lùng.
Không có bình luận