Từ khi sinh con trai, vợ chồng tôi thống nhất với nhau rất rõ ràng vai trò trong việc giáo dục con. Tôi sẽ đóng vai trò "ác quỷ", nghĩa là người dạy con bằng sự nghiêm khắc, độc đoán và đòn roi. Vợ sẽ đóng vai trò "thiên thần", là người dùng tình yêu thương và sự mềm dẻo để tâm sự, trò chuyện cùng con.
Chúng tôi đã hoàn thành vai trò của mình suốt 15 năm qua. Nhưng không hiểu sao, con trai càng lớn thì càng lầm lì, tính cách nổi loạn. Con không thích tâm sự với mẹ nữa. Mỗi khi bị bố đánh, con cúi gầm mặt, đau lắm mới khóc; còn không thì chỉ đỏ mắt. Và những lỗi sai ấy, con sẽ tiếp tục vi phạm. Vì con, vợ chồng tôi đau đầu, cảm thấy bất lực. Đến mức, tôi chỉ muốn bỏ mặc con, không quan tâm, không dạy dỗ nữa.
Không có bình luận