Tôi là mẹ đơn thân, sống và nuôi con trai một mình. Năm nay cháu học lớp 10, mới tổ chức sinh nhật tròn 16 tuổi vào tuần trước. Hồi bé, con rất gần gũi, thể hiện sự quan tâm đến mẹ. Nhưng từ năm lớp 8, con dần tạo khoảng cách với tôi. Dù tôi cố gắng trò chuyện, hỏi han thì con vẫn giữ sự lạnh lùng. Tôi đã nghĩ, sự thay đổi ấy là đặc trưng của tuổi dậy thì.
Vì thương con, tôi không đi bước nữa. Nhưng tôi cũng dùng điều đó để "ngã giá" tình yêu với con mình. Mỗi khi không hài lòng về con trai, tôi sẽ lấy những thiệt thòi của mình ra để ca thán, để đổ hết những khổ đau mình phải chịu lên con trai. Chỉ là lúc đó, tôi chưa nhận ra mình đang đi sai đường, mình cũng khiến con khốn khổ, áp lực tinh thần.
Không có bình luận