Hồi học cấp 2 và cấp 3, tôi hay bị gọi là "cục gạch" – không phải kiểu giỡn chơi cho vui đâu, mà là cách tụi bạn đặt cho tôi biệt danh để cười cợt. Vì tôi ít nói, hay lủi thủi một mình, không biết cách bắt chuyện hay trả lời người khác. Cứ mỗi lần tôi mở miệng nói gì đó, cả đám lại ồ lên cười, kiểu như tôi là nhân vật hài mà tôi chẳng bao giờ hiểu vì sao lại buồn cười.
Tôi cũng từng cố gắng thay đổi. Hồi lớp 10, tôi lấy hết can đảm rủ đám con trai lớp đi uống trà sữa sau giờ học, nhưng tụi nó viện cớ bận, rồi tôi thấy chúng nó đăng story đi đá banh với nhau. Tôi nhận ra mình không thuộc về đâu cả. Sau đó, tôi thôi. Tôi xây một cái vỏ rất dày, vừa đủ để người ta không nhìn thấy bên trong, ngăn cách tất cả mọi người. Lâu dần, tôi quen sống trong lớp vỏ đó. Mỗi ngày tôi đến trường, im lặng, làm bài, về nhà. Không ai hỏi han. Không ai phiền tới.
Không có bình luận