Tôi và chồng kết hôn được 12 năm, có hai đứa con - một đứa học lớp 9, một đứa lớp 6. Cuộc sống bận rộn với công việc và việc chăm sóc con cái khiến chúng tôi dần trở thành hai người sống chung nhà, nhưng hiếm khi thực sự nói chuyện. Tôi bận họp hành ở công ty, chồng tôi thì mải làm thêm giờ để lo kinh tế. Với các con, chúng tôi cũng chỉ quanh quẩn hỏi về bài tập, điểm số, hoặc nhắc nhở chúng đi ngủ đúng giờ. Mọi thứ tưởng chừng ổn, cho đến khi tôi nhận ra, gia đình chúng tôi đang thiếu đi sự kết nối thật sự.
Một tối, tôi tình cờ nghe con gái lớn tâm sự với bạn qua điện thoại: "Nhà tao giờ chán lắm, bố mẹ toàn hỏi chuyện học, chẳng ai quan tâm tao nghĩ gì". Câu nói ấy khiến tôi sững sờ.
Không có bình luận