Tôi đã xem Na Tra: Ma Đồng Giáng Thế vào một buổi tối mưa, và những ký ức tuổi thơ bỗng ùa về. Ngồi trong rạp, tôi bật cười với những phân cảnh hài hước của Na Tra, nhưng đến cảnh Na Tra đọc được những lời của Lý Tịnh trong lá bùa, trái tim tôi chùng xuống.
Ông khiến tôi nhớ về cha mình – một người đàn ông ít nói, nghiêm khắc, và cả đời hy sinh thầm lặng. Phải chăng, những người cha Á Đông đều giống nhau ở điểm này: Họ yêu thương bằng sự im lặng, trách nhiệm bằng đôi vai không bao giờ khuất phục của mình?
Không có bình luận