Gia đình là nơi ta sinh ra, là nơi ta tìm về khi mỏi mệt, là nơi ta tin rằng luôn có một cánh cửa mở sẵn dù thế giới ngoài kia có khắc nghiệt đến đâu. Thế nhưng, đôi khi chính nơi ấy lại trở thành nơi khiến ta đau đớn nhất, bởi sự lạnh lùng, bởi sự vô ơn, bởi những vết thương không tên từ người thân ruột thịt. Câu chuyện của một người phụ nữ hơn 40 tuổi tên Trần Tú Phương đến từ An Huy (Trung Quốc) dưới đây chính là một ví dụ rõ ràng.
Trần Tú Phương sinh năm 1982, lớn lên trong căn nhà lợp ngói âm dương, tường đất nứt nẻ giữa vùng núi An Huy. Cha mẹ cô đều là nông dân chân lấm tay bùn, quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, thu nhập chỉ đủ đong gạo. Dù nghèo, gia đình cô vẫn hòa thuận và rất yêu thương nhau.
Không có bình luận