Hồi nhỏ, ông Mạnh (Trung Quốc) mê bộ phim Tây Du Ký như cơm ăn nước uống hằng ngày. Cứ mỗi lần đến hè hay Tết, tivi phát lại phim là ông lại dán mắt vào màn hình, miệng lẩm nhẩm theo từng câu thoại quen thuộc.
Khi ấy, ông Mạnh mới chỉ là một cậu bé 10 tuổi, mắt sáng bừng mỗi khi Tôn Ngộ Không cưỡi mây đánh yêu quái, tay vung gậy Như Ý dẹp sạch cái ác. Trong tâm trí trẻ thơ của ông, Ngộ Không là biểu tượng của sức mạnh, của lẽ phải, của cái tôi ngẩng cao đầu không chịu khuất phục trước bất kỳ thế lực nào. Còn Trư Bát Giới? Một nhân vật béo ú, lười biếng, tham ăn và suốt ngày chỉ nghĩ đến việc chơi hơn làm. Nhân vật đó, với ông, chỉ là vai phụ để chọc cười.
Không có bình luận