Tôi vẫn nhớ như in cái ngày mình cầm bút viết những dòng đầu tiên. Năm ấy tôi mới 12 tuổi, cái tuổi mà trái tim non nớt bắt đầu biết rung động trước ánh mắt của ai đó ở cuối lớp. Những câu chuyện tình yêu học trò của tôi cứ thế ra đời, nguệch ngoạc trên những trang giấy vở học sinh, đầy ắp những cảm xúc ngây ngô mà với tôi lúc bấy giờ là cả một thế giới diệu kỳ.
Đó chưa bao giờ là những tác phẩm văn chương đích thực. Chỉ là những mảnh vụn cảm xúc của một đứa trẻ đang tập làm quen với những rung động đầu đời. Tôi viết như một cách để giải tỏa, để thỏa mãn trí tưởng tượng vốn luôn bị bó buộc trong khuôn khổ của một gia đình khắt khe. Mỗi dòng chữ là một lần tôi được thở, được là chính mình.
Không có bình luận