Ba mươi năm đứng lớp, tôi từng gặp đủ kiểu học trò. Có em nhanh nhẹn, có em chậm chạp. Có em luôn đến lớp với ánh mắt sáng ngời, bước chân vững vàng, cũng có em đến trường với dáng đi mệt mỏi, uể oải. Nhưng càng dạy lâu, tôi nhận ra rằng điều khiến tôi tin vào tương lai một đứa trẻ không phải là điểm số hay lời nói, mà chính là cái bóng lưng em mang mỗi buổi sáng khi bước qua cổng trường.
Tôi thường hay đứng lặng ở cuối hành lang để quan sát học trò của mình. Cái cách một em học sinh bước vào lớp vào buổi sáng cho tôi cảm nhận rõ nhất về tinh thần và thái độ của em với việc học, với tương lai của mình. Có những em bước vào lớp với lưng thẳng, đầu ngẩng cao, mắt nhìn thẳng phía trước. Bước chân đều đặn, chắc chắn. Đó là những em biết mình phải làm gì, có mục tiêu và ý chí để tiến về phía trước dù đường đời có thể không dễ dàng.
Không có bình luận