Gia đình tôi từ lâu đã chẳng còn hạnh phúc. Nhưng với bố mẹ chồng, với hàng xóm, với bạn bè, vợ chồng tôi vẫn phải mang mặt nạ. Anh là người đàn ông thành đạt, đi đâu cũng nói thương vợ, chiều con. Còn tôi, vì sĩ diện gia đình, vì con gái nhỏ, vì cả bố mẹ đau yếu liên miên nên cắn răng chịu đựng, chẳng hé răng một lời.
Thực tế, anh là người chồng gia trưởng, lạnh lùng. Về nhà, anh hầu như chẳng động tay vào việc gì, lại thường xuyên lớn tiếng trách mắng. Có những đêm, anh bỏ mặc tôi một mình với nước mắt, nhưng sáng ra vẫn khoác vai tôi tươi cười đi dự tiệc. Tôi gọi đó là một cuộc hôn nhân giả tạo.
Không có bình luận