Bước qua tuổi 40, người ta bắt đầu hiểu cảm giác “nghèo” không chỉ nằm ở ví tiền vơi đi, mà là khi trong đầu chẳng còn nổi một kế hoạch nào có thể thay đổi cuộc đời. Có lẽ vì thế, nhiều người bảo rằng, tuổi 40 là cột mốc khiến con người ta tỉnh táo nhất, nhưng cũng trống trải nhất.
Hồi còn trẻ, chúng ta tin rằng mình sẽ khác. Ta tin nếu chăm chỉ, nếu nỗ lực, nếu chịu khó học hỏi, thì đến một ngày nào đó, cuộc đời sẽ trả lại những gì mình đáng được nhận. Nhưng rồi đến khi 40, nhiều người ngỡ ngàng nhận ra, dù đã làm việc không ngơi nghỉ, vẫn chẳng có nổi một khoản tiết kiệm đủ lớn để an tâm. Thứ duy nhất họ có chỉ là vài món nợ chưa trả xong, vài ước mơ đã gác lại, và một niềm tin đang dần cạn.
Không có bình luận